Tottenham bước vào trận lượt về với Eintracht Frankfurt trong bối cảnh chẳng ai dám đặt kỳ vọng. Một mùa giải bết bát, một đội hình chắp vá vì chấn thương, và cả một HLV Ange Postecoglou bị đẩy vào thế “thắng để sống, thua là thôi”. Nhưng rốt cuộc, chính ở nơi tưởng chừng tận cùng của nỗi thất vọng, Spurs lại tìm được ánh sáng.
Không còn những màn kiểm soát bóng lên đến 70%. Không còn những tình huống dâng cao liên tục của cặp hậu vệ biên. Không hoa mỹ, không ép sân, không Son Heung-min và Tottenham vẫn thắng.
Frankfurt cầm bóng 61%, dứt điểm nhiều hơn, hưởng nhiều tình huống cố định hơn. Nhưng đội giành vé đi tiếp lại là Spurs, với việc có thể coi rằng họ chỉ có một pha dứt điểm trúng đích rõ ràng – cú sút lạnh lùng từ chấm phạt đền của Dominic Solanke.
Điều khiến chiến thắng này trở nên đáng nhớ không phải là tỉ số, mà là cách mà Spurs đã giành lấy nó. Họ phòng ngự chặt, pressing chọn lọc, chơi đơn giản và đôi khi… câu giờ như những đội bóng từng bị họ xem thường. Đó là điều hiếm thấy ở một Postecoglou luôn theo đuổi bóng đá tấn công chủ động.

Udogie - Van de Ven - Romero: Bức tường nơi hàng thủ sống lại
Sau bao trận đấu liên tục bị thủng lưới, hàng phòng ngự của Spurs cuối cùng cũng tái hợp với bộ khung lý tưởng nhất kể từ tháng 10 năm ngoái. Và họ đã chơi như những chiến binh. Van de Ven có pha xoạc bóng cứu thua trước Ekitike, Udogie liên tục lên công về thủ, còn Romero… là phiên bản tốt nhất của chính anh, lì lợm nhưng không liều lĩnh.
Sự hiện diện của bộ ba này không chỉ mang lại sự chắc chắn, mà còn giúp các cầu thủ phía trên chơi với tâm lý nhẹ nhàng hơn. Spurs không còn cuống cuồng lao lên để tìm bàn thắng, họ kiên nhẫn, lạnh lùng và dứt điểm đúng thời điểm.
Solanke ghi bàn, Maddison hy sinh, Postecoglou sống lại cảm giác chiến thắng
Trận này không có Son. Maddison, người mang về quả phạt đền cũng rời sân sớm vì chấn thương. Nhưng một Tottenham xù xì lại biết cách bù đắp bằng những cá nhân khác. Solanke trở lại sau cơn hạn bàn thắng để ghi một bàn thắng có thể sẽ… cứu cả mùa giải.
Postecoglou thì không còn gào thét yêu cầu các học trò dâng cao. Ông kiên nhẫn chỉ đạo, điều chỉnh, thay người chiến thuật và nhận phần thưởng xứng đáng.

Một Spurs không hoa mỹ, nhưng xứng đáng giành chiến thắng
Thắng lợi 1-0 trên đất Đức là cú hích lớn với tinh thần toàn đội. Họ chưa vô địch, chưa chắc suất Champions League, nhưng chí ít, đây là minh chứng rằng: Postecoglou có thể thay đổi, và Tottenham có thể chiến thắng bằng nhiều cách kể cả khi phải… từ bỏ chính mình.
Câu hỏi đặt ra là: Spurs có sẵn sàng tiếp tục “giả vờ” thực dụng thêm vài trận nữa để chạm tay vào danh hiệu đầu tiên sau 17 năm?