Quảng cáo

Đau quá, Lampard ơi...

Thứ ba, 23/09/2014 22:10 PM (GMT+7)
A A+

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi đau tận cùng là như thế nào. Ngay từ giây phút anh băng vào và tung ra cú sút tung lưới Chelsea, tôi như chết lặng đi...

 

...Còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau khi phải chứng kiến người đàn ông đã cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho một đội bóng và cũng chính là người đã ghi bàn thắng vào lưới của chính đội bóng ấy, đội bóng mà con người đó luôn luôn tôn thờ, luôn luôn yêu quý. Frank Lampard ơi, ngày hôm nay anh đã trở thành người hùng của Man. City, còn những True Blue chúng tôi thì đang sống trong cảm xúc của nỗi đau đến xé lòng, nỗi đau khiến cho chúng tôi không thể cầm được nước mắt.

 

Frank Lampard chào người hâm mộ Chelsea sau trận hòa 1-1.

 

Tôi tự hỏi tại sao anh lại rời khỏi Chelsea khi tình yêu dành cho màu xanh này vẫn mãi là vĩnh cửu và tôi tự hỏi tại sao anh lại khoác trên mình màu áo xanh nhạt kia, chơi bóng ở một nơi mà chẳng bao giờ bản thân anh có thể nghĩ đến. Đó là bóng đá sao? Nó khắc nghiệt, nó tàn nhẫn đến mức biến những người bạn, biến tình yêu trở thành kẻ thù, trở thành nỗi đau tận cùng đến vậy sao?

Tôi đã giật mình khi thấy anh được cho vào sân thay người ở thời điểm Chelsea đang thăng hoa, người Chelsea trên một góc khán đài đang chìm đắm trong cảm xúc của chiến thắng đang cận kề. Anh đứng đó, với số áo 18, khuôn mặt rầu rĩ, buồn bã nhưng đôi chân thì không thể bước lùi lại. Lúc ấy, cảm giác con tim như đập nhanh hơn rồi trở nên loạn nhịp. Có lẽ vì bây giờ sự thật tàn nhẫn và đau đớn kia mới chính thức được phơi bày, rằng Lampard đã không còn là người của Chelsea nữa rồi…

Sự thật ấy có là gì so với nỗi đau mà anh đã tạo ra ở phút thứ 85 kia chứ. Có nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng ra cảnh anh ghi bàn vào lưới của đội bóng mà anh đã yêu, đã gắn bó và đã tôn thờ trong suốt 13 năm qua và cũng chẳng thể tin nổi vào mắt mình khi chứng kiến cảnh tượng đau đớn ấy, giây phút anh mang lại niềm vui cho các CĐV Man. City và khiến cho hàng ngàn người, hàng triệu người phải khóc, phải lấy tay che giàn giụa nước mắt. Không một trái tim nào đủ can đảm để xem lại giây phút tàn nhẫn ấy một lần nào nữa trong đời, và tôi biết rằng, nỗi đau này sẽ mãi ám ảnh tôi như một vết thương khắc sâu trong trái tim mình.

 

Đau quá, Lampard ơi...

 

Tiếng nói của con tim này và nỗi đau ngày hôm nay không phải là để trách móc hay oán thán gì anh đâu Lampard à. Chúng tôi đã thấy anh làm gì sau khi ghi bàn thắng cân bằng tỷ số và chúng tôi cũng thấu hiểu cảm giác hỗn loạn trong con người anh. Anh không ăn mừng, anh lặng lẽ đi về một góc của khán đài như một sự tôn trọng cần thiết cho những người mình yêu thương. Bàn thắng ấy chỉ đơn giản là trách nhiệm, là bổn phận của một cầu thủ đang thi đấu cho một đội bóng và đối với đội bóng ấy anh chỉ là một cái xác vô hồn, vô tri vô giác. Vì đơn giản, anh không yêu đội bóng đó, anh chỉ yêu Chelsea!

Con người của anh kỳ lạ lắm Lampard à, ghi bàn cho Man. City rồi nhưng vẫn cứ nán lại trên sân để chào tạm biệt các đồng đội cũ, những người anh em của mình ở Chelsea, anh còn tri ân các CĐV Chelsea trên khán đài Etihad như thể anh vừa có một trận đấu tuyệt vời cho The Blues vậy. Tôi biết anh đã cố dồn nén cảm xúc của mình trong suốt thời gian anh được ra sân và phải kiềm chế lắm anh mới không hành động theo phản xạ là chuyền bóng cho Hazard, cho Costa để họ ghi bàn vào lưới đối thủ. Bóng đá tàn nhẫn, Chelsea phụ bạc lắm đúng không Frankie? Sao thế Lampard ơi? Sao anh lại khóc?

Đôi mắt của anh sau khi đi vào căn hầm của SVĐ Etihad đã nói lên tiếng lòng của chính anh. Rằng anh không hề muốn điều khủng khiếp ấy xảy ra, rằng anh muốn những người anh em, những True Blue hiểu và thông cảm với những gì anh đã làm. Dù có đau đớn, có tàn nhẫn đến đâu thì anh cũng chỉ là nạn nhân xấu số của bóng đá, là trò đùa của số phận mà thôi… Tim anh đau lắm đúng không Lampard?

 

Đau quá, Lampard ơi...

 

Có lẽ tôi sẽ phải mất rất nhiều đêm để cố quên đi cảm giác của ngày hôm nay, có một cái gì đó như đang kẹt trong cổ họng tôi, tôi muốn khóc thật to và muốn thét lên thật lớn nhưng không làm được. Tôi chỉ biết nói rằng: “Lampard ơi! Chúng tôi nhớ anh nhiều lắm, chúng tôi yêu anh nhiều lắm!”.

NHÂN BÌNH

Author Thethaophui.net /
Frank Lampard Chelsea Man City Ngoại hạng Anh chuyển nhượng
Xem thêm