(Thethaophui.net) - Hàng vạn Culé bật dậy hò reo, nhảy cẫng lên vì sung sướng. Pedro chạy như một con thú dữ hướng tới phía cột cờ góc nhưng tay vẫn không quên chỉ vào phù hiệu Barcelona. Trong giây phút sung sướng ấy đã có những nụ cười nhưng cũng không thiếu những giọt nước mắt, chúng rơi cho một tấm chân tình không trọn vẹn.
Nội dung chính
Video bàn thắng: Barcelona 5-4 Sevilla (Siêu Cúp Châu Âu)
Trong thế giới bóng đá, để nói về những cầu thủ nổi tiếng là người Canary thì không thiếu, nhưng Pedro hay David Silva là những cầu thủ điển hình nhất ở thế hệ hiện tại.
Dù thi đấu ở đâu, khoác áo CLB danh tiếng cỡ nào thì bản chất của người Canary vẫn luôn được gìn giữ. Trên sân họ luôn khát khao cống hiến, thi đấu đậm chất kỹ thuật và dứt khoát. Ngoài đời họ là những con người vui vẻ, hòa đồng, luôn được đồng đội kính trọng.
Rời Canary Island để đến với xứ Catalan tráng lệ, Pedro vẫn vậy. Trải qua 11 năm gắn bó với màu áo đội chủ sân Camp Nou, dù chưa bao giờ trở thành một diễn viên chính nhưng ít ra anh vẫn là diễn viên phụ được các Cule yêu mến nhất.
Người ta có thể nói đến Messi hàng ngày, hàng giờ thậm chí hàng phút. Người ta có thể ca tụng những Xavi, Iniesta và giờ là Neymar, Suarez nhưng chưa bao giờ người Catalan quên đi cái tên dễ mến Peter (biệt danh khác của Pedro).
Một cầu thủ với dáng người không quá cao to nhưng gương mặt có chút lãng tử pha lẫn chút phong trần ấy thật khó khiến người ta quên đi được. Đời cầu thủ đến rồi đi là lẽ thường tình, nhưng khi tình yêu đã nảy nở và chiếm trọn trong tâm trí thì thật khó để người ta chấp nhận một cuộc chia ly.
Pedro chỉ tay vào phù hiệu Barca khi ghi bàn quyết định trong trận chung kết Siêu cúp châu Âu
Pedro yêu Barca từ năm 17 tuổi, cái độ tuổi 'bẻ gẫy sừng trâu' với khát khao không ai bằng. Trong những năm tháng ấy, anh luôn hết mình chiến đấu vì một suất đá chính. Nhiều đời HLV trôi qua, Pedro luôn chấp nhận hy sinh, dù là tiền đạo cắm, dạt trái, dạt phải hay sắm vai hộ công, tiền vệ... anh đều nở nụ cười và nỗ lực hết mình hoàn thành nhiệm vụ.
Chừng ấy năm gắn bó và phấn đấu, Pedro chưa bao giờ được trở thành một diễn viên chính. Anh vẫn chỉ là sự lựa chọn số 3, số 4 trên hàng công của Barca bởi những Messi, Ibra, Eto'o, Neymar và giờ là Suarez.
Chấp nhận đá dự bị nhưng chưa bao giờ anh than vãn. Mỗi khi ra sân người ta lại thấy một Peter luôn đá hết mình, luôn biết ghi những bàn thắng quan trọng cho Barca. Cũng vì cái lẽ đó mà anh có bao giờ bị ghét, bị ruồng bỏ bởi các Cule.
Giờ thì người ta lại tự hỏi, Pedro bất tài ư? Không, anh là một tiền đạo đẳng cấp. Pep Guardiola, Tito Vilanova và Gerardo Martino đều nói rằng họ đánh giá cao Pedro nhưng lại không đảm bảo cho anh một suất đá chính, đó là vì đội bóng này có những ngôi sao lớn hơn như đã kể ở trên.
Sự đời luôn xoay chuyển, bóng đá cũng thay đổi và rồi Pedro cũng phải nghĩ tới chuyện tương lai. Tìm kiếm một bến đỗ mới và rời đi nơi đã không còn cần mình.
Phút 115, khi hàng vạn khán giả trên sân Tbilisi đang rơi vào trạng thái thất vọng thì Pedro lại khiến tất cả vỡ òa. Messi ghi hai bàn từ chấm đá phạt nhưng cũng vài lần sút không thành. Họ chẳng nghĩ M10 làm được lần thứ ba và đúng như vậy, cú sút không thể thắng được thủ môn và khung thành của Sevilla. Nhưng đột ngột Pedro xuất hiện như một tia chớp, anh ập đếp chiếm lĩnh khoảng không và tung cú sút làm tung lưới Sevilla. Hàng vạn khán giả trên sân bật dậy, hò reo ăn mừng chiến thắng. Pedro như con thú dữ chạy thẳng tới phía cột cờ góc, tay không quên chỉ vào phù hiệu Barca.
Anh la hét, đấm tay, khua chân vào khoảng không như trút hết những muộn phiền. Một bàn thắng quá quan trọng, quá có ý nghĩa trong một bối cảnh quá khó khăn. Lại là Pedro, anh tỏa sáng khiến người Catalan vui mà lại buồn. Barca đã vô địch Siêu cúp châu Âu.
“Tôi luôn là một CĐV trung thành của Barca cho dù chuyện gì xảy ra. Tôi là người giàu tham vọng và luôn cố gắng hết mình vì sắc áo CLB. Và thật buồn khi biết rằng mình phải đóng vai dự bị, chỉ có cơ hội khi Neymar bị ốm". Pedro đã nói, đã lên tiếng xác nhận anh sẽ chia tay Barca để tìm kiếm một bến đỗ mới, nơi có thể cho anh những lần ra sân thường xuyên hơn. Là cầu thủ duy nhất của Barca ghi bàn trong cả 6 đấu trường mà Barca tham dự trong năm 2009, thật khó để anh có thể tiếp tục chấp nhận kiếp dự bị.
Pedro vẫn kiên nhẫn. Nhưng sự kiên nhẫn của anh không có giá trị với Barca. Tình yêu vẫn còn đó nhưng khi đối phương đã không cần mình, anh đã chấp nhận rời xa.
Sự ra đi của Pedro là một cuộc chia ly đầy tiếc nuối nhưng cũng thật cần thiết. Các cule hiểu cả, họ không trách anh, chỉ tiếc tấm chân tình ấy chưa được đền đáp trọn vẹn.